Vu Hàng đến đây cũng là do một phút bốc đồng. Sau khi nghe giọng Lâm Hoài qua điện thoại, anh cứ đứng ngồi không yên. Lâm Hoài giấu chuyện giỏi đến mức nào, anh chẳng lẽ không biết sao? Vừa cúp điện thoại, anh liền phóng xe máy vù vù đến. Lúc vào cửa, thấy mặt Lâm Hoài đầy những giọt nước, còn tưởng là mồ hôi do nóng, ai ngờ đưa tay lên sờ, lạnh ngắt, hóa ra người này rửa mặt xong còn chưa kịp lau đã chạy ra mở cửa.
Bà Vương Tú Nga cũng theo ra, Vu Hàng liền buông tay ra. Lâm Hoài đứng bên cạnh vội vàng nói: “Mẹ, anh Hàng đến.”
Bà Vương Tú Nga lập tức cười, mời người vào trong: “Nhanh, nhanh, vào nhà uống trà nghỉ ngơi một lát.”
“Dì, có nóng không ạ?”
“Nóng chứ sao không, đã vào những ngày nóng nhất rồi.”
Bà kéo người vào trong, Lâm Hoài đi theo sau, nhìn gót chân của Vu Hàng.
Vu Hàng vẫn đi dép lê đến.
Ba người vào trong nhà, Lâm Hoài rót nước cho khách, lúc đưa, ngón tay hai người chạm vào nhau. Mắt Vu Hàng nhìn chằm chằm vào cậu, miệng vẫn trả lời câu hỏi của bà Vương Tú Nga.
Lòng Lâm Hoài lập tức trở nên yên ổn.
Quạt điện lắc đầu thổi gió, Lâm Hoài rót nước xong liền thuận thế ngồi bên cạnh Vu Hàng, nghe họ nói chuyện.
Bà Vương Tú Nga nói vài câu rồi bắt đầu vào chuyện chính, liếc nhìn Lâm Hoài, cười hỏi Vu Hàng: “Dì hỏi cháu nhé, cũng không còn trẻ nữa, có định kết hôn không?”
Lâm Hoài cả người sững sờ, Vu Hàng để ý thấy liền lén sờ lưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lua-huu-diem/2840519/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.