Type: Thùy Miên
“Rầm! Rầm! Rầm!” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Ai vậy?” Giản Dao mở cửa, thấy vẻ mặt Phó Tử Ngộ tái nhợt nhưng mắt lại đỏ hoe. Điều này làm cô giật mình. Ai có thể khiến người vốn ôn hòa, nhã nhặn phải rơi lệ thế kia?
Phó Tử Ngộ gật đầu chào Giản Dao rồi nghiêng người né tránh ánh mắt của cô. Anh đi thẳng vào nhà. “Cận Ngôn đâu?”
Giản Dao vội đáp: “Trong thư phòng.”
Phó Tử Ngộ đẩy cửa vào, Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu xem sách. Phó Tử Ngộ giật phăng cuốn sách của anh vứt sang một bên. Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn bạn mình với ánh mắt khó hiểu.
Giọng Phó Tử Ngộ vẫn còn run run: “Tôi… Nhìn thấy cô ấy rồi…”
“Ai?”
“Joe… Vũ Mông, Hàn Vũ Mông.”
Bạc Cận Ngôn biến sắc, trao đổi ánh mắt với Giản Dao.
“Cậu chắc chắn nhìn thấy rõ không?” Anh gặng hỏi.
“Chắc chắn!” Phó Tử Ngộ gật đầu quả quyết. “Tôi thấy rõ vô cùng. Trán, mắt, mũi đều giống hệt cô ấy… Ngay cả nốt ruồi nhỏ trên cổ cũng y như đúc. Trừ phi trên đời này có hai người giống nhau đến từng milimét.” Giọng anh nghe vô cùng đau khổ.
Bạc Cận Ngôn khẽ vỗ tay ý bảo anh ngồi xuống. Sau đó, anh lấy chai nước bên cạnh đưa cho bạn mình. Phó Tử Ngộ vặn nắp chai, uống ực một hơi rồi gục đầu nhìn chằm chằm sàn nhà bằng đôi mắt đỏ bừng. Dưới sự “huấn luyện” của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn đã tiến bộ vượt bậc trong phương diện quan tâm bạn bè.
Tuy nhiên, đừng nói là Giản Dao mà ngay cả Bạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-ngam-hay-nham-mat-khi-anh-den-phan-2/2418693/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.