Editor: Meng
"Sau này cùng đi ăn mì sợi thịt bò được không?" Lý Diễm hỏi.
Cảm xúc Lục Liễm Ninh vẫn chưa thật sự bình tĩnh lại, cậu ta đỏ mắt, nghẹn ngào nói: "Được.
"
"Sẽ cùng đi xem bóng rổ đúng không?" Lý Diễm lại hỏi lần nữa.
"Sẽ cùng đi.
"
"Vậy sau này đừng to tiếng như vậy với anh được không?" Lý Diễm suy tư hỏi.
Lục Liễm Ninh nhẹ giọng nói: "Nói siêu nhỏ.
"
Lý Diễm chậm rãi đưa tay ra, sau đó mở ra, trong lòng bàn tay anh là một cặp nhẫn, dùng len đỏ đan thành.
Anh kéo tay Lục Liễm Ninh, đeo lên cho Lục Liễm Ninh.
Lục Liễm Ninh đỏ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cậu ta muốn hỏi Lý Diễm một vài câu hỏi, có vẻ như chỉ cần làm được chuyện đơn giản như vậy là có thể thành công ở bên cạnh Lý Diễm, nhưng Lục Liễm Ninh của lúc trước lại không nắm được điểm mấu chốt dằn vặt suốt mười năm.
Buổi sáng ngày hôm sau, bầu trời đã trong vắt.
Lục Liễm Ninh mở cửa xe, để Lý Diễm về nhà, cậu ta cũng phải đi về sửa sang một chút, thay đổi quần áo.
Cậu ta trở về thành phố A, cần phải sửa nhà, dỡ căn phòng tràn ngập hồi ức thống khổ của Lý Diễm xuống.
Lại tắm rửa một chút, sửa sang lại bản thân, nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn màu đỏ kia, nhìn đi nhìn lại vài lần, muốn tháo ra nhìn, nhưng tháo được một nửa đã đeo trở lại.
Cậu ta vẫn còn cảm thấy đêm qua rất không chân thật, sáng sớm hôm sau mới đưa tay tới hỏi quản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-ngam-truong-minh/509515/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.