Bảo thuyền dừng ở bến tàu Xuân Nham, dưới đáy thuyền vang lên những tiếng đốc đốc. Nhai Nhi thò người xuống xem, Giao Vương trồi lên mặt nước chào hỏi cô:
– Phu nhân, tối hôm qua đồng ý với cô đi tìm hồ ly, giờ có tin tức rồi, cô muốn nghe không?
Nhai Nhi nói:
– Muốn nghe, người đang ở đâu?
Ấy thế mà Giao Vương lại không trả lời, Trương Nguyệt Lộc hô to lên:
– Hồ Bất Ngôn!
Mọi người nhìn vào trong thành, trên đê đập cao nhất nơi bến tàu có một người đứng đó, mặc áo choàng màu xanh lá, lưng mang thanh kiếm, thân hình không cao lớn nhưng dáng vẻ vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Nhai Nhi nghi hoặc nhìn anh ta, lại nhìn Giao Vương:
– Ở trong thành Xuân Nham á?
Giao Vương ờ lên:
– Ầy ầy, tin tức phản hồi không kịp thời….Đúng, là ở trong thành.
Tìm được người rồi dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng tình thế phát triển có chút kỳ lạ. Tối qua tận mắt chứng kiến thành trì bị hủy, hôm nay sao lại xuất hiện ở đây? Càng lạ hơn là Hồ Bất Ngôn còn bình yên vô sự nữa, thật sự khiến mọi người nghi ngờ anh ta là người hay ma.
Tất cả trù trừ không đi lên, Hồ Bất Ngôn đợi nửa ngày không còn kiên nhẫn được nữa,
– Ta là người, nhìn mặt đất đi…
Anh ta dậm dậm chân,
– Có bóng kia kìa! Cái bóng anh tuấn phóng khoáng kia kìa!
Đệ tử Tử Phủ lên bờ đầu tiên, họ là người bên ngoài, dù là quỷ cũng không sợ, huống hồ là nơi này còn có người rất thành thạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-nguyet-vo-bien/278937/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.