Sắc mặt của Tiểu Bảo bắt đầu tối sầm lại. Tôi tiếp tục nói: "Sau khi anh ấy thất nghiệp, bạn gái của anh ấy cũng bỏ anh ấy luôn, đến bây giờ cơm ăn cũng không đủ no, đến nhà bạn bè khắp nơi ăn ké nên họ cũng chẳng coi anh ta ra rơm ra rác gì nữa."
Sắc mặt Tiểu Bảo càng lúc càng khó coi, tôi sợ mình không kìm chế được lại phá lên cười nên vờ ôm mặt khóc nức nở.
Tiểu Nguyệt không nhịn được đã bật cười, tôi vội đạp chân nó dưới gầm bàn, nó vội mắm môi nhịn cười.
Tôi tiếp tục nói: "Ông chủ của anh ấy còn có thế lực xã hội đen đứng đằng sau, đã sai một thằng lưu manh đánh gãy chân anh ấy, giờ anh ấy đáng thương lắm, toàn lê lết ngoài phố ăn xin, mà còn thường xuyên bị đói phải xin nước gạo thừa ở các nhà hàng để ăn."
Tôi vừa gào vừa đập bàn hét lớn: "Thật đáng thương quá!"
Phía Tiểu Bảo dường như không có động tĩnh gì, một lát sau tôi nghe anh ta rít lên khô khốc: "Tiểu Cường!"
Tôi ngẩng lên nhìn, mặt anh ta nhợt nhạt như một xác chết, trên trán từng giọt mồ hôi lớn lã chã rơi. Cuối cùng anh ta thốt lên: "Tiểu Cường! Làm người phải thành thật."
Chú Hai vẫn nói, khi ép người lấy tiền, chúng ta thường tìm ra một đống lí do để ép anh ta, rồi tóm cổ anh ta, lôi anh ta ra cửa sổ, làm như sắp đẩy anh ta xuống đến nơi rồi. Lúc này đừng ra điều kiện cho anh ta, hãy để thời gian run sợ của anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-nhu-tieu-cuong/840850/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.