Từ chỗ Phong Cẩm, Phong Lưu lấy được phương thuốc Thanh Hề từng uống, may mắn là trong đó không có những vị thuốc mạnh, Thái y cầm phương thuốc, nghiên cứu một hồi, “Tôi sẽ thử kê một phương thuốc này, phu nhân chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, chuyện con cái vẫn còn khả năng, nhưng không nên kỳ vọng quá nhiều mà thành áp lực.”
Phong Lưu đưa phương thuốc Thanh Hề đã uống cho Thái y xem, không phải vì muốn chữa trị để có con, mà là nha đầu kia thường xuyên đau bụng, Phong Lưu sợ là tác dụng phụ của phương thuốc, thế nên mới để Thái y xem, liệu có thể điều trị được không.
Ngày tháng thoi đưa, Mi Thư Nhi con gái Phong Nhạc đã đến tuổi lấy chồng.
Sáng sớm, Phong Lưu vỗ vỗ lên cặp mông càng lúc càng nở nang của Thanh Hề.
“Đừng quấy rầy mà, cho thiếp ngủ thêm một lúc, một chén trà, một chén trà thôi.” Thanh Hề làu bàu xoay người, xoay mặt lại về phía Phong Lưu để không bị vỗ mông.
“Hôm nay là ngày Mi Thư Nhi về nhà lại mặt, không phải tối hôm qua nàng đã dặn đi dặn lại là sáng nay phải đánh thức nàng từ sớm sao?” Phong Lưu nghĩ thật ra nha đầu kia cũng biết bản thân mê ngủ nướng đấy, nhưng biết là một chuyện, còn có chịu dậy sớm không lại là một chuyện khác.
“Thời gian nửa chén trà thôi, nửa chén trà thôi.” Thanh Hề cũng biết hôm nay là ngày quan trọng, nhưng tật ngủ nướng khó lòng sửa được ngay.
Phong Lưu nheo mắt, nhìn cảnh xuân bầy ra trước mặt, đưa tay ra xoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-quy-nhan/1852043/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.