Mấy ngày sau, Tam gia Phong Nhạc nhậm chức mới, được thăng làm Tri phủ phủ Vĩnh An tỉnh Tứ Xuyên, Thanh Hề giữ lời, khuyên Thái phu nhân giữ Hướng thị đang có bầu ở lại, Tam phu nhân Đỗ Tình Lam vội vàng chuẩn bị hành lý để cùng Tam gia đi nhậm chức, gấp như thể nhìn Hướng thị thêm một giây một phút nào là đau con mắt giây phút đó. Tất nhiên là Hướng thị khóc lóc làm bộ làm tịch một phen, nhưng Thái phu nhân cũng là có ý tốt, cô ta bụng mang dạ chửa, làm sao chịu đựng nổi cảnh ngựa xe vất vả.
Tiễn nhà Tam gia đi, Thanh Hề chỉ còn việc hàng ngày chơi cờ vẽ tranh cùng Minh Ngọc Nhi. Một ngày nọ, Thái phu nhân bất ngờ sai Hà Ngôn đi mời Thanh Hề và Minh Ngọc Nhi đến chỗ bà, khi Thanh Hề đến thấy một cô gái xa lạ đang ngồi bên phải bà, nói chuyện gì đó với vẻ rất thân thiết. Cô gái kia thấy Thanh Hề và Minh Ngọc Nhi đến liền đứng lên chậm rãi thi lễ, phong thái như như hoa ngọc lan chớm nở, nhã nhặn thanh lịch, khiến người ta không khỏi suýt xoa thật là một cô gái đẹp.
“Thanh Hề, mau đến đây gặp Nhược Lan tỷ tỷ.”
Thanh Hề tiến tới hai bước, đánh giá cô gái có tên Nhược Lan kia, ký ức kiếp trước không có ấn tượng về người này. Cô gái kia hành lễ chào Thanh Hề, nhỏ nhẹ cất tiếng: “Phu nhân mạnh khỏe.” Tiếng nói dịu dàng như nước, cô gái này, từ dung mạo, cho đến giọng nói đều rất tao nhã, khiến người khác rất có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-quy-nhan/1852084/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.