Thanh Hề hít vào một hơi, “Thiếp đoán là tên chưởng quầy kia mở một cửa hàng riêng, bán rẻ vải trong cửa hàng của thiếp để hắn nhập về cho cửa hàng của mình, còn gạt thiếp là tình hình buôn bán đình trệ, có đúng không?”
Phong Lưu cắn cắn tai Thanh Hề, đã mấy ngày hai người chưa gần gũi, hắn đang rất ham muốn, “Nàng đoán không sai, nhưng chỉ suy đoán thôi không ổn thỏa, ta đã tuyển hai kế toán từ Giang Tô An Huy, mỗi quý hai người đó sẽ lần lượt kiểm tra lại sổ sách kinh doanh một lượt, nàng để hai người báo cáo riêng rẽ, sẽ tránh được chuyện đáng tiếc.”
Thanh Hề gật gật đầu.
Nếu đã nói hết chuyện chính sự, tất nhiên nên làm chuyện thân mật, Phong Lưu không kiềm chế được xiết chặt vòng tay ôm Thanh Hề.
Nào ngờ Thanh Hề bất ngờ xoay người, giãy ra, chạy biến đi, còn quay lại nháy mắt với hắn cười nói: “Thiếp rõ rồi, Đình Trực ca ca cũng đừng quên chuyện mùng hai tháng hai, Ngọc Nhi biểu tỷ cũng đi. Thiếp đi về trước, nhất định Ngọc Nhi biểu tỷ đang chờ thiếp.”
Phong Lưu mà muốn đuổi theo thì đời nào Thanh Hề chạy thoát, nhưng hắn vốn kiêu ngạo, làm thế thì mất mặt nên không làm.
Minh Ngọc Nhi nghe được chuyện Phong Lưu sẽ đích thân đưa các nàng đi Bảo Quốc Tự xem biểu diễn tất nhiên là cao hứng, có Tề Quốc công hộ tống, cho dù Bảo Quốc Tự vàng thau lẫn lộn cũng không sợ bị bọn lưu manh vô lại quấy rối.
Mùng hai tháng hai, Phong Lưu về phủ lúc sắp đến giữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-quy-nhan/1852087/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.