Phong Lưu ung dung nói: “Phải công nhận mùa đông ăn lẩu là ngon nhất, mà đã nói đến lẩu thì lẩu của Đức Bảo Cư ở phía Tây kinh thành là ngon nhất. Nước lẩu là công thức gia truyền nhà họ, vừa thơm vừa ngọt, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là thịt dê, một con dê chỉ lấy được hai ba cân thịt để dùng, nạc mỡ vừa đủ, lại thêm đao công lợi hại, thái thịt mỏng như tờ giấy, vừa nhúng vào nước lẩu liền chín, gia vị cũng rất độc đáo, có tiêu Tứ Xuyên, vừa ấm người lại kích thích vị giác.”
Món lẩu đó đương nhiên là Thanh Hề chưa được ăn, chỉ có đàn ông được tự do hành tẩu mới có thể thưởng thức những mỹ vị đó. Chỉ nghe thôi cũng thấy chảy nước miếng. Nàng chỉ không hiểu tại sao Phong Lưu lại tự dưng nhắc đến chuyện này, Thanh Hề ngẩng đầu nhìn Phong Lưu chằm chằm.
“Nếu hôm nay nàng chịu ăn năm gắp rau cải, sau đó đi xem sổ sách, tìm ra được ba chỗ dối trá, thì ta sẽ đưa nàng đến Đức Bảo Cư ăn lẩu dê.”
Thanh Hề cảm thấy vui như muốn phát điên lên mất. Nhìn Phong Lưu với vẻ không thể tin nổi, hắn nói sẽ dẫn nàng ra khỏi phủ đi ăn nhà hàng, chuyện đó không có chút dấu hiệu nào là việc mà Tề Quốc công lạnh lùng nghiêm khắc có thể làm.
“Thật vậy không, Đình Trực ca ca?” Thanh Hề mừng đến phát khóc.
“Đừng vui vẻ quá sớm.” Phong Lưu không thương tiếc hắt cho Thanh Hề một gáo nước lạnh
Nhưng câu đó sao đả kích được nhiệt tình của Thanh Hề,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-quy-nhan/1852105/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.