- Cháu cứ ăn tự nhiên đi. Đừng khách sáo nhé. Bác làm nhiều lắm!-bác gái của Liz chợt lên tiếng rồi đẩy dĩa thức ăn về phía tôi.
Mỉm cười, tôi đưa đôi đũa đến dĩa thịt nướng gắp 1 miếng ăn thử. Vừa bỏ vào miệng nhai thì gương mặt tôi liền biến sắc. Hiz..cái vị cay cay này..ôi...tôi ko biết ăn cay!
- Sao? Có ngon ko?-bác gái ân cần hỏi tôi
- Dạ..rất ngon! ^^~ tôi cố gắng nói và nuốt mau xuống bụng mình. Chẳng biết có phải do tôi che giấu cái mặt khó nuốt của mình tệ quá ko mà Liz nhìn tôi rồi cũng gắp 1 miếng thịt nướng ăn và thốt lên:
- Èo, cay quá! Bác cho ớt nhiều lắm hả?
- Ừa, thì món này ăn cay cay mới ngon mà!
- Quân ko quen ăn cay đâu.
- Cháu ko quen ăn cay sao?-bác gái nhìn tôi hỏi lại
- Dạ!-tôi chỉ biết dạ 1 tiếng rồi nhe răng ra cười lấy hên vì mong rằng bác sẽ ko giận tôi đã nói dối [mà ko hẳn là nói dối, món thịt ngon thật mà, có điều cay quá tôi ko thể ăn nổi thôi!]
- Sao cháu ko nói sớm?Ko quen ăn cay thì nói ra, ko sao đâu. Ko cần phải cố ăn có biết ko?
- Dạ!
- Để bác rót cho cháu ly nước nhé!
- Dạ, cám ơn bác!^^
Mọi người lại vui vẻ lại với buổi tiệc mà ko ai nhận ra rằng có 1 điều thật lạ. Ừm..lạ! Lạ là chỉ mới gặp nhau nhưng Liz biết tôi ko ăn cay đc. Có lạ ko chứ? Cứ như thể Liz biết rõ tôi từ trước ấy. Vì thắc mắc đó nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-sinh-youngmin0221y/230502/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.