- Trời ơi, Quân làm cả lớp hết hồn luôn đó!
- Hì..hì..Quân xin lỗi! Tại Quân hết. Đi lung tung ko như lúc diễn tập nên loạn cả lên.
- Nhưng cũng may là Quân ứng xử được. Nếu ko lớp mình quê 1 cục luôn rồi! Quân giỏi thật đấy!!
- Ko dám..Quân chỉ cố gắng ko làm mình bị quê thôi.-tôi gãi đầu nói
- Mà lúc nãy Quân cứ nhìn nhìn bên dưới khán giả vậy? Quân kiếm ai àh?-1 đứa bạn cùng lớp lên tiếng hỏi
- Àh..Quân..tìm con em của mình!
- Tường Vi hả?
- Ờ..ừm..!
- Lúc nãy mình thấy Tường Vi đang được thằng nào đó dắt đi lên lầu áh.
- Vậy hả?
- Ừm!
- Xin lỗi, Quân đi kiếm nó 1 chút!
Tôi nói rồi chạy vội đi ra khỏi đám bạn đang vây lấy mình. Lên đến lầu, tôi vội tìm đến phòng học của nhỏ em mình. Trong suy nghĩ, tôi vẫn chưa biết sao mình muốn tìm nó? Chỉ biết tôi đang bước đi rất nhanh...có lẽ tôi đang rất muốn gặp nó cho vơi bớt nỗi nhớ của ngày hôm qua. Nhưng rồi tôi phải khựng lại núp qua 1 bên khi nghe cuộc trò chuyện của nó và Phong.
- Tự nhiên ông kéo tui lên đây chi zạ? Làm tui ko được xem upa của tui biểu diễn luôn!
- Thì..thì tại có chuyện muốn nói với Vi nên Phong mới kéo Vi lên đây!
- Chuyện gì?
- Ưʍ...
- Ưʍ...??
- Ưmm......
- Ưmm......wài zạ ông? Khìn hả? Có gì nói lẹ đi! Mặt ông sao nhìn nghiêm trọng quá àh!
- Thì chuyện này nghiêm trọng lắm! Nên phải suy nghĩ thật kĩ Phong mới dám nói ra.
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-sinh-youngmin0221y/230559/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.