Tôi đang định gọi điện cho ba để thông báo thì vừa vặn ba tôi gọi tới trước.
“Tiểu Kỳ, về nhà chưa?” Giọng ba tôi rất lớn, tôi không thể không để điện thoại cách tai một khoảng.
“Con chưa, vẫn đang ở nhà bác sĩ Ngụy, bên ngoài mưa lớn quá, con ở lại nhà anh ấy, sáng mai về.”
“Ừ, được rồi.” Ngữ khí của ba tôi nghe có vẻ cũng không bất ngờ mấy, “Vậy hai đứa bận gì thì bận đi.”
“Bọn con chẳng bận gì hết.”
Ba: “Vậy thì làm gì cho bận đi.”
Ba đang muốn nói gì vậy?!
Tôi liếc nhìn Ngụy Nam Lâm, cúp điện thoại.
“Ba em là vậy, nhiều lúc hơi khó hiểu, em cũng chẳng hiểu ông ấy muốn nói cái gì.”
Ngụy Nam Lâm: “Anh thấy ba mẹ em rất đáng yêu.”
“Thật không?” Tôi không nhịn được cười, “Có thể là do tâm hồn của bọn họ còn rất trẻ.”
“Em cũng rất đáng yêu.”
Tới phân đoạn khen xã giao lẫn nhau rồi à?
Tôi lúng túng cạy móng tay, khen lại: “Anh cũng mang lại cảm giác rất đáng yêu.”
“Hả?” Ngụy Nam Lâm nhướng mày.
“Chính là kiểu tương phản manh ấy, ví dụ như bên ngoài nhìn rất lạnh lùng nhưng thực chất rất nhiệt tình, hài hước, tóm lại là mạch não khác biệt.”
“Vậy em thích kiểu nào nhất?”
Tôi thuận miệng trả lời: “Em thích kiểu bá đạo tổng tài.”
“Bá đạo tổng tài à…” Ngụy Nam Lâm gật gù, dường như đang suy tư gì đó.
Cuộc nói chuyện qua đi, anh ấy đưa tôi vào phòng lấy quần áo đi tắm rửa.
Tủ quần áo của anh ấy rất lớn, ở giữa còn có một cái gương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-thu-truoc-khi-ket-hon/608194/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.