"Dậy rồi hử? Có cà phê mới pha xong này, cậu muốn dùng không?"
Tôi hơi mơ màng, hé nửa mắt ra nhìn người cầm cái khay nhỏ đương cúi đầu dòm mình.
"Á á --" Tôi nhảy dựng lên, run rẩy chỉ tay, "Anh, anh, anh... sao lại là anh!?"
Thẩm Siêu bị tiếng hét chói tai của tôi nhất thời dọa sốc, lui ngay vài bước bảo vệ khay chén, "Tui, tui... là Tần Lãng bảo tui để ý chăm sóc cậu... Nè nè, tui đối với cậu không phải kiểu đó nha, không được nghĩ bậy người vô tội nha..."
"Tôi, tôi vẫn còn đang 'nuy' đó nhé!" Chết dẫm, không lấy gì che lại cho tôi đã để tên khác vào đây.
"Thì sao chứ?" Thẩm Siêu không hiểu mô tê, "Tôi cũng là nam vậy."
Tên này là thật hay đang giả vờ ngây ngô đây? Tôi luống cuống tay chân mặc đồ vô, tên kia vẫn giương mắt nai vô tội lên nhìn tôi chăm chú, thật là đáng sợ mà.
"Tần Lãng đâu?" Gặp hắn tôi sẽ cho một dao.
"Hắn hả, nhà có việc gấp nên phải đi trước, cho nên mới bảo tôi trông chừng cậu..."
"À..." Dù biết rõ rồi, nhưng làm xong chuyện ấy tỉnh dậy lại không thấy người đâu, vẫn cảm thấy có chút khó chịu...
"Ở lại đây ăn chút gì đi." Ông chủ vẫn chưa từ bỏ ý định giơ khay chén lên.
"Cám ơn nha..." Nhìn màu sắc cà phê thật nguy hiểm, chợt nhớ ông chủ đây rất có hứng thú sáng chế ra sản phẩm mới, "... Tốt nhất tôi nên về nhà trước đã."
Tắm rửa dội nước ào ào loạn xạ, đứng trước gương lại nhìn thấy chiếc nhẫn nằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trinh-mai-mai-mot-tinh-yeu/2370754/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.