Dường như trời mỗi lúc một lạnh hơn.
Diệc Thần đi học, tôi ở nhà giống như bà già suốt ngày quấn chăn ngồi gõ máy tính cả buổi đến đau đầu hoa mắt, tiện thể đem nhà trước nhà sau quét dọn một lượt, tay chân bủn rủn, đại não trống rỗng, ngồi ở ghế sô pha ngẩn người. Đột nhiên nhớ ra hiện tại đã gỡ bỏ lệnh cấm, không cần phải lẩn tránh nữa, cũng nên gọi điện thoại cho Đinh Đinh với Chu Sa.
Đoán trước là sẽ bị sạc cho một trận, tôi để điện thoại cách tai một khoảng xa vẫn còn nghe thấy tiếng Đinh Đinh gào thét bên đầu dây.
"Có nhầm không đấy, đương giờ làm việc mà thoải mái làm việc riêng thế à, sếp đâu rồi?"
Chu Sa đoạt lấy điện thoại, có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng Đinh Đinh, "Đâu chỉ có sếp, cả sếp lớn cũng đi."
"Đi đâu hết vậy? Còn chưa đến lúc nghỉ lễ mà."
"Vô bệnh viện hết rồi."
"..." Tôi đột nhiên cảm thấy bất an, muốn hỏi chuyện gì đó lại không dám mở miệng hỏi.
Có câu khi không không nên hỏi chuyện xui rủi.
"Ngài Lục hôm qua đã trở về."
"Ừm." Tôi đè nén tiếng tim đập bình bịch vô cớ trong ngực.
"Tự nhiên vừa vào công ty liền té xỉu, loạn cào cào hết cả lên. Bây giờ còn trong bệnh viện, mà nghe đâu tình hình cũng chưa khá khẩm gì, đến cô Lục hôm nay cũng bay về." Chu Sa cười khổ, "Còn không quên dặn bọn này phải bưng bít thông tin, nói sợ ngài Lục gặp chuyện không may đồn ra ngoài sẽ khiến cổ phiếu trượt giá, thật cẩn thận,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trinh-mai-mai-mot-tinh-yeu/2370777/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.