Giận rồi? Tôi âm thầm kêu hỏng bét. Vốn biết cái gì không nên thiếu an phận mà đòi hỏi, dù sao đến giờ tôi cũng đã quen bị áp đảo, sớm đã mang bản năng đàn ông vứt sạch trơn rồi. Kỳ thật bị động cũng không phải quá tệ, ít nhất kỹ thuật Lục Phong có thừa, nhìn chung hưởng thụ cũng tương đối nhiều...
"Làm nhanh đi." Hắn lớn tiếng.
"A?" Tôi bất chấp tư thế hiên ngang lẫm liệt của hắn, vui mừng quá đỗi bổ nhào đến, "Tiểu Phong Phong là tốt nhất!"
"Không được gọi Tiểu Phong Phong!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy gọi là bảo bối nhé ~" Tôi ôm chặt hắn mặt mày hớn hở, "Xì quýt hớt (sweatheart),hón nì (honey) ~"
"Coi chừng anh đánh em!"
Mặc dù đây là lần đầu tiên lội ngược dòng, tôi vẫn tràn đầy tự tin, làm đủ trò tiền diễn, vậy mà Lục Phong chỉ uể oải nói, "Không làm nhanh là anh đi ngủ."
Lại vội vàng hết gặm gặm lại mò mò móc móc lung tung, cuối cùng cũng có chút hiệu quả, không biết có phải hắn do thống khổ quá mà phẫn nộ rên lên mấy tiếng không. Tôi hứng khởi hai mắt sáng quắc như đèn pha. Không biết nên dùng tư thế nào mới tốt đây?
Lục Phong nhìn tôi bò lên thụt xuống, đem hắn lật qua lật lại, không thể nhịn được nữa, "Rốt cuộc là muốn gì??"
Hầy, quên đi, tốt nhất vẫn nên làm tư thế cơ bản. Cố hết sức nâng chân hắn lên, gương mặt đẹp trai thế này, nhìn trực diện liền cảm thấy HIGH vô cùng.
Vừa đi vào một chút, Lục Phong cau mày, tôi lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trinh-mai-mai-mot-tinh-yeu/2370791/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.