Từ ngày hôm đó tôi không thể đi ra khỏi nhà hắn một bước, nói cách khác, tôi bị giam lỏng.
Tôi hiểu được dụng ý của hắn. Hắn muốn chậm rãi tra tấn tôi, từng chút từng chút một, không để lại dấu vết nào.
Giống như động một chút hắn sẽ đá tôi, cho tôi một tát, tuy rằng đánh như vậy không được tính là bạo lực, sẽ không quá đau, cũng không để lại vết thương gì, nhưng tràn ngập vũ nhục. Dùng nét mặt không tức giận mà chỉ khinh thường đá một cước, chẳng khác gì đá một con chó ngáng đường.
Lục Phong dường như rất bận rộn, bận tối mặt tối mày, bên cạnh hắn có rất nhiều chuyện cũng như rất nhiều... người. Cho nên hắn không có quá nhiều thời gian để 'chiếu cố' tôi.
Tôi có quyền tự do đi lại xung quanh, nhưng tôi không thường xuyên sử dụng quyền đó. Ở trong hành lang hoặc trong phòng khách sẽ bắt gặp cảnh Lục Phong mang những người trẻ tuổi xa lạ về làm động tác suồng sã, khiến tôi vô cùng xấu hổ. Có một lần hắn ở trước mặt một thiếu niên vô cớ giáng cho tôi một bạt tai, thiếu niên kia trong ánh mắt trừng lớn là vẻ ngạc nhiên xen lẫn coi thường, từ đó tôi không bước ra khỏi phòng nữa.
Buổi tối trong lúc tôi đang ngủ hắn sẽ tiến vào phòng. Theo như lời hắn là để thưởng thức tôi làm trò hề trong giấc mơ.
Tôi cảm thấy thật vô nghĩa. Tôi có dáng vẻ gì mà hắn chưa từng thấy qua? Chúng tôi đã từng quen thuộc nhau đến vậy. Khi tôi căng thẳng sẽ nói mớ, sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trinh-mai-mai-mot-tinh-yeu/2370812/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.