Năm tháng luôn kỳ diệu như thế.
Khi ở bên nhau, lúc nào cũng cảm thấy thời gian trôi thật chậm, chậm đến mức chẳng cần phải lo lắng gì cả. Sự căng thẳng nho nhỏ của việc đếm ngược ngày thi đại học, dưới sự bầu bạn của người thương, cũng trở nên dễ chịu và vui vẻ hơn, dường như ngày chia ly còn xa vời vợi.
Hà Thanh vì anh mà tập tành nấu nướng. Trình độ thì chẳng thể so được với đầu bếp nhà hàng, ngay cả tiêu chuẩn của nhà ăn trường học cũng không sánh bằng, nhưng Hải Yến vẫn ăn rất ngon lành — dù sao thì đây cũng là món ăn do cục cưng của anh tự tay làm, dù có bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cao lương mỹ vị cũng không thể so sánh được.
Trước đó có một lần Hà Thanh thái sợi củ cải suýt chút nữa đứt tay làm Hải Yến sợ hãi vô cùng, gần như ra lệnh cấm Hà Thanh không được bén mảng vào bếp nữa. Hà Thanh cũng không nói không rằng, chỉ ngoan ngoãn nghe lời vài ngày, đến khi cái thớt chuyên dùng để thái sợi củ cải mua trên mạng về đến tay, cậu lại lập tức chui tọt vào bếp.
Hải Yến chẳng còn cách nào với cậu, cũng thực sự không có thời gian để ngày ngày canh chừng người ta, đành phải buông "lời lẽ đanh thép" chẳng có chút sức răn đe: "Dù sao nếu em mà để bản thân bị thương, anh sẽ nhịn ăn ba ngày đấy."
Tuy đây là chiêu "giết địch một trăm, tự tổn hại một nghìn" dở tệ, nhưng cũng chỉ có cách "lấy độc trị độc" này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trong-bien-lang-ac-quy-bat-thien/2712363/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.