Đạo diễn bám vào một nhân viên trong tổ chương trình đứng dậy, cười đầy mỉa mai chỉ tay về phía hai người đang bị bao vây không có đường chạy thoát.
“Là họ, chính là hai người bọn họ! Đồng chính cảnh sát, anh mau bắt hết lũ côn đồ này đi đi.”
Bây giờ Vân Tiêu có hủy hợp đồng hay không thì ông cũng chẳng hơi đâu để ý nữa, cùng lắm ông báo lại với bên nhà đầu tư kia, mọi kinh phí tổn thất sẽ được hoàn trả ngay.
Trương Thành đưa mắt nhìn sang rồi thở dài, quả nhiên là hai người họ.
Ông đi tiến từng bước về phía của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi, nhưng do bộ dạng khí thế và gương mặt có chút cương nghị của ông, nên ai cũng nghĩ ông chuẩn bị áp giải phạm nhân.
Nào ngờ, vừa đi đến trước mặt hai người kia, Trương Thành liền nở nụ cười hiền hoà chào hỏi:“Tổ tông, lâu rồi không gặp.”
Toàn trường có mặt:"…"
“Vụ gì thế này? Vị cảnh sát đó đang chào hỏi họ sao?”
“Cái gì mà chào hỏi, không nghe ông ta gọi là tổ tông à, rõ ràng lai lịch hai người không nhỏ mà.”
Đạo diễn là người kinh hãi nhất, ông không tin được những gì mình vừa nghe thấy, miệng méo mó hỏi lại:“Đồng chí cảnh sát…ông…ông nhận nhầm người rồi đúng không? Họ chính là hai kẻ côn đồ…”
“Căm miệng!” Trường Thành quát lớn một tiếng.
Là một người có thâm niên trong ngành cảnh sát, đương nhiên lời nói của ông rất có giá trị về mặt tâm lý, chưa kể lần này ông còn quát thẳng vào mặt đạo diễn, khiến lão đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trung/2465225/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.