Trước những con sóng đang mạnh mẽ đánh vào vách núi, thì hình ảnh cô gái nhỏ bé ốm yếu mà bất lực lại là một hình ảnh hoàn toàn trái ngược.
Thông qua màn hình video, Kỷ Thần Hi hoàn toàn có thể nhận ra tinh thần của Mộ Nhược Vi đã không còn ổn định nữa.
Phàm là một người bình thường, khi bị nhốt vào căn phòng không dội âm này, thì chỉ cần chưa đầy một giờ đã đủ để tàn phá ý chí của họ, nói gì đến một người có tâm lý yếu ớt như Mộ Nhược Vi. Đó còn là chưa nói đến thời gian cô ấy ở trong đó đã qua mấy giờ liền.
Thân ảnh cô gái gầy yếu ấy vẫn đang không ngừng run rẩy, hoảng loạn, không ngừng lùi về sau dù sau lưng là vách núi hiểm trở, vì để tránh né sự đuổi bắt của bọn người Atlantis.
Vì khoảng cách giữa camera và vách núi không quá gần, nên trong video không hề có bất kỳ âm thanh nào ngoại trừ tiếng sóng biển dữ tợn.
Tuy nhiên, Kỷ Thần Hi có thể đọc được khẩu hình miệng của Mộ Nhược Vi và biết được cô gái ốm yếu ấy đang hoảng loạn đến nhường nào.
“Tránh ra! Các người tránh ra!”
“Tại sao? Tại sao là tôi? Không phải tôi!”
“Là cô ta! Nhất định là do cô ta!”
Sau khi la hét không ngừng, Mộ Nhược Vi ôm đầu ngồi thụt xuống bắt đầu khóc róng lên.
“Vì sao chứ? Vì sao? Rõ ràng cùng một khuôn mặt mà…vì sao số phận lại khác như thế…rõ ràng người các người phải bắt là cô ta…sao lại là tôi…vì sao…”
Kỷ Thần Hi xiết chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trung/2465326/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.