Khi ra khỏi cửa, đường phố vẫn còn tắc nghẽn, du khách qua lại đông nghẹt.
Trên quảng trường, có người đang làm điêu khắc băng. Giang Đồng tò mò, liền bước tới xem một lúc. Những người thợ không chỉ có đủ loại dụng cụ mà anh chưa từng thấy, mà còn mang theo những chiếc thang dài ngắn khác nhau.
Băng rất cứng, không hề dễ đục đẽo. Giang Đồng vô thức tiến lại gần, suýt chút nữa quên mất khoảng cách, may mà Trần Tử Kiêm kéo anh lại, anh mới sực tỉnh.
“Họ sắp bắt đầu điêu khắc rồi, phải đứng xa một chút.” Trần Tử Kiêm nhắc nhở.
“Vậy không xem nữa, chúng ta đến nhà thờ chứ?” Giang Đồng hỏi.
Trên con phố này có một nhà thờ rất nổi tiếng, gần như là điểm đến không thể bỏ qua của du khách.
“Đi bộ thì hơi xa đấy, chúng ta đi bộ sao?” Trần Tử Kiêm nhìn bản đồ.
“Đi bộ đi, lâu rồi không ra ngoài.” Dù trời rất lạnh nhưng Giang Đồng vẫn thích đi dạo, như vậy thì có thể ghé qua thêm nhiều nơi.
Mới đi được nửa đường, Giang Đồng đã nóng đến mức đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi trở thành bác sĩ, vì cần có thể lực tốt để đứng mổ, anh đã duy trì thói quen rèn luyện thể chất, mấy năm nay sức bền vẫn rất ổn.
Anh không thấy mệt, càng đi càng cảm thấy khoan khoái, thậm chí còn tháo khăn quàng cổ xuống, quấn quanh cánh tay.
Có lẽ do bị trùm kín quá lâu, trên cổ Giang Đồng đọng lại một vài vệt mồ hôi lấp lánh. Trần Tử Kiêm nhìn thấy liền lấy hai tờ khăn giấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sot-cao-khong-dut-kho-tu/2293867/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.