“TẠI SAO MỌI NGƯỜI không thể đến nhà mình hả bố?” – Giọng chị Sophie the thé cất lên lúc tôi và hai anh em nhà Hudson hiện ra trong phòng ngủ trống không của tôi – “Ở đó vừa rộng rãi vừa tiện nghi. Chứ cứ phải nheo mắt xem cái TV nhỏ xíu này làm con đau hết cả đầu.”
“Hết giờ xem TV rồi, giờ là lúc con phải đi ngủ.” Bac Brendon lên tiếng.
“Hoặc nếu muốn tôi có thể giúp cô bất tỉnh nhân sự, để khỏi phải đau đầu.” Sabine giọng tỉnh queo.
“Ôi giời…” Tôi ngao ngán lắc đầu, đi ra ngoài hàng lang, với anh Tod và anh Nash đi sát phía sau.
“Kaylee…” – Bố chạy vội tới ôm tôi ngay khi vừa nhìn thấy tôi – “Con vẫn ổn chứ?”
“Con vẫn ổn.” – Câu hỏi đó càng lúc càng trở nên vô nghĩa. Làm sao chúng tôi có thể trở lại bình thường như xưa? – “Sao mọi người lại tập trung hết ở đây thế này?”
“Nếu lão Avari có thể tiếp cận Alec, lão ta có thể tiếp cận được bất cứ ai.”
“Vì thế chúng ta sẽ phải ở cùng phòng khách với Kaylee cho tới khi…? Cho tới khi nào?” – Chị Sophie lia mắt nhìn một dọc quanh phòng – “Mọi người quên là đám tà ma ấy bất tử à? Lão Avari sẽ còn hành hạ chúng ta cho tới khi không còn ai sống sót mới thôi. một cách vĩnh viễn.” Chị khinh khỉnh nhìn qua tôi và anh Tod.
“Đây chỉ là tạm thời cho tới khi chúng ta tìm cách ngăn chặn đám tà ma đó đi qua bên này.” – Bác tôi nhẹ nhàng giải thích – “Và không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soul-screamers-nu-than-bao-tu/2337952/quyen-6-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.