"Chị dâu?"
Khương Sơ lấy lại tinh thần, nở nụ cười ngọt ngào: "Không có gì đâu, em đi chơi đi."
Hứa Gia Tứ cầm bóng rổ ra ngoài, ngoài cửa sổ thủy tinh có một bãi cỏ xanh mướt, ánh mặt trời ấm áp lười biếng phủ lên, con gái của người giúp việc vừa bước theo sau mẹ, vừa thổi bong bóng.
Khương Sơ liếc nhìn cảnh ngoài cửa sổ, cô mặc áo khoác, ra ngoài ngồi trên ghế dài phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp phủ lên mặt cô, như có một loại thôi miên hiệu quả, Khương Sơ không khỏi có chút buồn ngủ.
Cô đang lim dim nửa ngủ nửa tỉnh, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau, khoác lên vai cô, Khương Sơ giật mình, mở to mắt, nghiêng người nhìn anh.
Cô hơi hé môi, Hứa Đình Thâm tưởng cô định trêu mình, kết quả là Khương Sơ nuốt lại lời mình muốn nói, chớp chớp mắt nói: "Tóc anh vẫn chưa sấy khô, sao lại ra đây?"
"..." Mặc dù lời quan tâm này thực khiến cho người khác ấm lòng, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ này có chút kỳ lạ.
Hứa Đình Thâm híp mắt, chăm chú nhìn Khương Sơ vài lần, anh luôn cảm thấy vẻ mặt củ cô khi nhìn mình có chút một lời khó nói hết, cảm giác quen thuộc tựa như đang nhìn một tên ăn mày bên đường hoặc một đứa trẻ trong viện mồ côi.
"?"
Anh nhíu mày càng sâu, trong mắt tựa như viết hai chữ "say mê", Khương Sơ thấy anh không cử động, liền nhanh chóng đứng dậy, kéo anh vào phòng: "Giữa mùa đông mà anh không sấy tóc, thật là ngốc...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-dau-hang-ngot-ngao/785897/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.