Bên này Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y đang chờ bưng thức ăn lên.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Không đợi Lữ Thiếu Khanh lên tiếng, cửa đã mở ra từ bên ngoài.
Tạ Sùng tiến đến đầu tiên.
“Lữ sư huynh, ta là! ”Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách: “Ra ngoài.
”Nụ cười đang nặn ra trên mặt Tạ Sùng cứng lại.
Sau đó trong lòng hắn ta bốc lên cơn lửa giận.
Ngươi tưởng rằng ngươi là Kế Ngôn sao?Ngươi mà là Kế Ngôn ta sẽ cụp đuôi ra ngoài không nói hai lời.
Nhưng một phế vật như ngươi mà cũng dám như vậy?Chẳng qua ngươi chỉ có sư phụ và sư huynh bảo bọc thôi, ngươi là cái thá gì chứ?Trương Chính và Ngô Thiên Tung sau lưng tiến vào, trên mặt mang nụ cười.
Ngô Thiên Tung nói: “Xem ra Lữ sư huynh rất ngông cuồng.
”“Không hề xem Tạ sư huynh ra gì.
”Trương Chính nói: “Có lẽ là ỷ có Kế Ngôn sư huynh làm chỗ dựa nên mới ngông cuồng như vậy?”Lông mày Lữ Thiếu Khanh càng thêm nhíu chặt.
Trong lòng hắn khó chịu.
Ăn một bữa cơm mà cũng bị người ta quấy rầy sao?Lữ Thiếu Khanh nói: “Sao? Ta có Đại sư huynh bảo bọc, ngươi không phục?”“Ngươi là đệ tử phong nào? Để ta về bảo Đại sư huynh đến chỗ các ngươi dạo một vòng.
”Khốn nạn, thật vô sỉ.
Không hề biết xấu hổ là gì.
Thoải mái thừa nhận có Kế Ngôn làm chỗ dựa.
Lời này của Lữ Thiếu Khanh chẳng những khiến đám Tạ Sùng, Trương Chính cạn lời, ngay cả Tiêu Y cũng bó tay rồi.
Nhị sư huynh, hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-huynh-cua-ta-qua-manh/426718/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.