Editor:HamNguyet
Bàn tay nắm chặt dần buông lỏng, nàng đem vết máu trên trán lau đi, máu đã không còn chảy lợi hại như vừa rồi, bất quá không có thuốc, cũng không có thuật trị liêu như trước, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ khó có thể phục hồi!
Hơi hơi nhíu mi.
Chính mình chết quá một lần, xuyên qua trùng sinh thực không dễ dàng, không thể để cho khối thân thể này mất máu quá nhiều!
Hơn nữa xuân dược phải nhanh chóng giải trừ mới tốt, thời gian trì hoãn càng lâu,kinh mạnh cơ thể tổn thương càng nặng nề, đối với tu luyện sau này trăm hại mà không một lợi!
Nơi này hẻo lánh,hai nữ tử kia vừa rồi rời đi, khẳng định sẽ không trở lại, cũng không biết nàng có thể hay không trong thời gian ngắn nhất tìm được một nam nhân làm giải dược...
Thật vất vả sống thêm một đời, nàng không muốn cứ như vậy im lặng chết đi!
Nghĩ đến đây, nàng có chút bủn rủn,thân thể nóng rực dị thường, xoay người đi ra ngoài cửa.
Ra tới cửa,nhìn đến phiến rừng cây tối tăm âm u bên ngoài, liếc mắt nhìn lại một cái, đừng nói người, ngay cả quỷ hồn cũng không thấy,trong rừng trồng không ít cây cối trân quý, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương khí thản nhiên truyền đến.
Lam Kiều Nguyệt tựa vào gốc cây đại thụ lớn, bởi vì mất máu quá nhiều,trước mắt nàng cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân sàn sạt trên lá cây.
Lam Kiều Nguyệt trong lòng căng thẳng.
Híp mắt nhìn qua.
Một đạo bóng dáng thon dài tử sắc đi tới,chỉ trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-huynh-rat-vo-luong/1916766/quyen-1-chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.