Trong nhà không có tiếng nói, không có đèn, không có cơm canh, chỉ còn tiếng khóc không dứt.
Tấm rèm châu trong phòng khách như một bức tường băng chắn kín, ngăn cách Mạnh Tuyết Mai với hai đứa trẻ. Đôi khi họ có thể nghe thấy tiếng thổn thức phía sau tấm rèm, nhưng không thể lại gần bà được.
Mẹ quấn mình trong chăn, quay lưng lại với thế giới, như một tảng đá đã mất đi sự sống.
Khương Tiểu Thiền nấu cho chị gái và mẹ một nồi cháo đậu xanh đơn giản. Sau khi nấu xong, cô bé đi gọi họ. Không ai đến ăn, thế nên Tiểu Thiền cũng không ăn.
Như thể cả nhà cùng nhau chịu một sự trừng phạt tự nhiên, hoặc có thể nói, đó là cách họ thể hiện nỗi buồn ra bên ngoài. Cơn đau dạ dày do đói khát mang lại là thật, nhưng việc mất đi một người đột ngột lại là nỗi đau không thể nắm bắt.
Khương Tiểu Thiền mong muốn cảm nhận được một nỗi đau dữ dội hơn, vì cô bé đáng bị như thế – cô bé biết mình đã làm điều sai, mọi chuyện trong gia đình đều do cô gây ra.
Nếu như cô bé không giành lấy lớp học vẽ của chị thì chị cô bé sẽ ngồi yên ổn trong phòng tranh, tay chị sẽ không bị thương. Nếu như cô bé không gọi điện cho bố báo tin chị bị thương thì bố đã không chết.
Khương Đại Hỉ cũng nghĩ y hệt như cô em gái: Bố đã phân tâm vì lo cho mình, chính mình đã khiến bố chết.
Dù không ai trách móc họ, nhưng cả hai chị em đều cho rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-kien-say-nang-hang-nam-phien-dai-vuong/1752739/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.