Có kinh nghiệm lần trước, lần này Úc Dạ Bạc không đến mức quá ngạc nhiên, nhưng vẫn có chút sởn tóc gáy.
Bởi vì… Tần Hoài Chu trong máy tính có gì đó sai sai.
Vì để xác nhận đây thực sự là anh, Úc Dạ Bạc gõ chữ: “Tần Hoài Chu, giơ tay trái lên.”
Người trong màn hình giơ tay trái.
“Tay phải.”
Người đàn ông làm theo.
Đến tận lúc này Úc Dạ Bạc mới dám khẳng định người trong màn hình là Tần Hoài Chu.
“Tần Hoài Chu, tôi biết vì sao anh không nhìn thấy rồi.”
Tần Hoài Chu: “?”
Úc Dạ Bạc: “Bởi vì trên đầu anh có một cái khăn voan đỏ.”
Nếu không phải Tần Hoài Chu thích mặc quần áo của cậu, hôm nay ra ngoài cũng nhất quyết khoác áo cậu thì chắc cậu sẽ không thể nhận ra ngay đây là người nào.
Tần Hoài Chu: “Khăn voan đỏ?” Nghe thấy lời nói kinh khủng như thế anh không hoảng sợ chút nào, trái lại bình tĩnh hỏi: “Có phải là loại giống trong ‘Vợ nhỏ tinh nghịch của thiếu hiệp’ không?”
Úc Dạ Bạc: “…‘Vợ nhỏ tinh nghịch của thiếu hiệp’ gì cơ? Giống trong phim cổ trang bình thường ấy, không đúng, rốt cuộc hằng ngày anh xem phim vớ vẩn gì thế hả?”
Thẻ đạo cụ Tần Hoài Chu học theo chủ nhân nhà mình, bình thường cũng không ra ngoài, ngoại trừ việc dính Úc Dạ Bạc như sam thì chính là lướt web xem thời sự, thỉnh thoảng cày phim với mẹ Úc.
Tần Hoài Chu: “Là phim lần trước anh nói ánh mắt nữ chính có chút giống em ấy.”
Nói xong còn nhanh chóng bổ sung thêm: “Tất nhiên cô ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-lua-chon-kinh-hoang-kinh-tung-thang-sinh/1583476/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.