Bỗng nhiên bầu không khí trở nên ngượng nghịu, Duy Duy lẳng lặng quan sát anh, cảm thấy hôm nay bác sĩ Triệu có cái gì đó rất khác lạ.
Cô nên làm gì bây giờ? Với tình hình này, Duy Duy chỉ có thể tìm cách đổi chủ đề câu chuyện. Vì vậy cô nhắc tới lí do tại sao mình đến trễ. Anh vẫn không nói lời nào, tập trung vào ăn cơm nhưng rõ ràng rất vô vị.
Trong bữa ăn, đề tài câu chuyện vẫn thật tẻ nhạt, khiến Duy Duy thiếu chút nữa bỏ cuộc. Bữa tối kết thúc, hai người vẫn đi dạo như cũ nhưng anh có vẻ bất an.
Đêm nay, không biết tại sao anh rất kì lạ. Khi đi đến công viên, anh mm cười nói chuyện với bọn trẻ như đang nói với những cụ ông cao tuổi, nhìn những gã say rượu không biết quý trọng bản thân hay những kẻ lang thang ngoài đường đến ngẩn người.
Cô mê muội nghĩ thầm, trong đôi mắt sâu thẳm kia, đến tột cùng cất dấu bao nhiêu niềm tâm sự sâu kín? Hình như anh chưa bao giờ chủ động đề cập qua bản thân mình.
“Chúng ta đi về thôi.” Có vẻ như anh hiểu được điều gì đó, nên ra quyết định dứt khoát.
Trên đường đưa cô về nhà, anh vẫn rất im lặng.
“Đến nơi rồi.” Anh dừng xe lại.
“Bác… sĩ… Triệu…” Duy Duy còn có việc quan trọng muốn n
Anh nhìn về phía cô.
“Anh cảm thấy… tôi như thế nào?” Duy Duy dùng hết cam đảm hỏi.
Rõ ràng anh run lên ngạc nhiên, nhưng anh lập tức hiểu ngay vấn đề. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-nham-hiem-cua-tieu-do/1977535/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.