Đồ nhi… Là Nam Nhân…
Từng giọt mặn đắng rơi từ khóe mắt hắn đọng lại trên da mặt ta, lăn dài thành một vòng cung rồi biến mất, để lại cái ướt át lành lạnh… Đồ nhi… khóc, hắn khóc… Giọng hắn khàn khàn vô lực, cả cơ thể hắn đè nặng trên người ta, cổ họng phát ra từng tiếng nức nở, thanh âm xa lạ mà quen thuộc…
“Sư phụ, sư phụ… người nói đồ nhi làm sao nhìn người chết đây? Sư phụ… Đồ nhi làm sao để người chết đây? Sư phụ… Sư phụ…”
Từng tiếng “Sư phụ” nỉ non bóp nghẹt trái tim ta, ép lồng ngực ta đau đớn đến không thở nổi…
Bảo Linh của ta, tiểu Bảo Linh của ta, hắn chưa bao giờ khóc đến thương tâm như vậy.
Ngày ta gặp hắn lần đầu tiên, hắn bị trói cứng trên bàn tế chờ thuồng luồng đến ăn thịt, nhưng hắn chỉ mở to đôi mắt diễm lệ mà nhìn ta chém chết nó, hoàn toàn không có một tia sợ hãi, khác xa với những đứa trẻ cùng tuổi…
Hắn luyện công phu cùng ta, bị thương cũng không kêu, gãy tay cũng không khóc, chỉ mím môi để ta nối lại xương cho hắn…
Hắn cùng Rết tinh giao chiến, thương tích đầy mình, nửa mặt bị hủy, hắn cũng không nhíu mày lấy một cái…
Vậy mà giờ đây hắn khóc…
Giờ phút âm dương cách biệt, hắn nhường thuốc giải duy nhất cho ta, bản thân hắn tự nguyện chết để cứu ta, hắn lại ôm lấy ta mà khóc như một đứa trẻ…
Ta biết hắn khóc không phải vì hắn sợ chết, hắn chưa từng sợ, cũng như ta vậy, nhưng mà cái hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-do-nhi-la-nam-nhan/2391891/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.