Một sự kiện cầu hôn ngoài ý muốn, không giải quyết được gì.
Nhưng mà, mọi người lại nghe nhầm đồn bậy, nói con gái Hoa gia, diện mạo kinh khủng, tinh thần thất thường.
Không ai cầu hôn, Hoa Tiểu Nhã vậy mà lại mừng rỡ dễ chịu.
Chỉ có Hoa Tam Nương đáng thương, mỗi ngày đều than thở, nhưng việc buôn bán của khách điếm vẫn vô cùng tốt, lúc này mới không đến mức làm cho mộng phát tài kia của Hoa Tam Nương hoàn toàn tan vỡ.
Hoa Tiểu Nhã cầm lấy quyển sách bên cạnh, nhìn thoáng qua, tựa sách là “Mối quan hệ thân thiết giữa ta và thiên sư”.
Hoa Tiểu Nhã cười, đột nhiên nhớ tới thiếu niên Bao Thanh Thiên trong “Vài ba chuyện của ta và Bàng thái sư” linh tinh kia.
Thì ra, vẫn còn có người lấy thiên sư ra làm trò đùa.
Thời đại này, kiểu chữ nàng vẫn có thể xem hiểu hơn phân nửa, chỉ là, thỉnh thoảng có một số chữ, biến đổi quá nhiều.
Cũng may không phải hoàn toàn mù chữ.
Hoa Tiểu Nhã nhìn thấy thân thể của mình, hai tháng nay khỏe khoắn lên nhiều. Thân thủ của mình cũng khôi phục không ít.
Cầm lấy cuốn sách, bắt đầu xem.
Thì ra, đây là tựa đề khống, cả cuốn sách chỉ viết về việc mình nhìn thiên sư kính ngưỡng, còn có nhất định hy vọng ngẫu nhiên có thể thấy tận mắt thiên sư một lần.
Hoa Tiểu Nhã không nói gì, đứng dậy.
“Tiểu thư, mấy ngày nay đô thành người người tấp nập nha.” Lục Y trong mắt mang theo mong chờ.
“Có chuyện gì mà chấn động như vậy?” Hoa Tiểu Nhã cười như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-nhu-phu/2651918/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.