Thấy Bạch Trì Hữu hùng hổ như vậy, Vũ Phượng rụt cổ lại, chủ nhân hình như không vui, không phải vì mình quấy rầy mộng đẹp của người ta chứ.
“Tịch lão đâu.” Bạch Trì Hữu liếc mắt nhìn bốn phía, giọng hơi không vui.
Vũ Phượng vội vàng chỉ chỉ phía sau núi, “Đi thăm Mai cô nương rồi!”
Bạch Trì Hữu khẽ gật đầu, sải bước đi ra ngoài ——
Vũ Phượng cuối cùng cũng âm thầm thở dài ——
Đáng tiếc, chưa kịp thở dài chán nản, giọng của Bạch Trì Hữu đã truyền đến, “Hình như dạo này ngươi rất rảnh rỗi, vậy ngươi dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại dưới chân núi cho ta đi.”
Cái, cái gì?
Mắt Vũ Phượng trợn trừng, đôi cánh vụt sáng, vẻ mặt buồn bã ——
Tại sao chủ nhân cứ nhóm lửa trên người mình?
Không có việc gì lại dọn dẹp cỏ dại gì chứ?
Cúi đầu xuống, chậm rãi đi về phía chân núi ——
Nhìn Tịch lão đứng trước quan tài thủy tinh ngẩn người, Bạch Trì Hữu sải bước đi tới, “Sao lão lại tới đây?”
Tịch lão cười ha hả, “Tặng cho người thứ này.”
“Đây là?” Bạch Trì Hữu nhìn thoáng qua tơ tuyến màu đỏ, khẽ nhíu mày.
“Nhân duyên của ngươi.”
“Của ta?” Bạch Trì Hữu cười lạnh, “Ta cần đến nhân duyên sao?” hai tay chắp sau lưng, một chút khí phách tự nhiên lộ ra từ bên trong.
Hắn là thiên nhân, không cần nhân duyên.
“Nhưng mà, nhân duyên của ngươi trời đã định.” Tịch lão thở dài, “Nhân duyên của ngươi nằm trong tay ngươi, ừm, cái này cho ngươi, nếu như một ngày nào đó ngươi không muốn có đoạn nhân duyên này, thẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-nhu-phu/2651962/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.