Mắt thấy, mồ hôi to như hạt đậu chảy dài trên trán hắn, Hoa Tiểu Nhã cắn cắn môi, không được, nàng không thể ngồi yên mà nhìn.
Tay giơ lên lại một lần nữa bị Bạch Trì Hữu đè lại, “Nàng đợi sau, nếu như ta ngã xuống, nàng còn phải dẫn ta chạy trốn ——”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Bạch Trì Hữu khẽ nhíu mày, “Nàng sợ sao?”
Hoa Tiểu Nhã muốn gật đầu, nhưng, cũng muốn lắc đầu, cuối cùng, vẻ mặt kiên quyết ấy nhìn Bạch Trì Hữu, nàng đột nhiên có một cảm giác chí khí hùng tâm, rất bi tráng lắc đầu.
“Được, cho nàng.” Bạch Trì Hữu đưa cho nàng một cây chủy thủ, “Thời điểm quan trọng, tự vệ.”
Hoa Tiểu Nhã biết rõ, hắn muốn một mình đánh một trận.
Trịnh trọng gật đầu, “Sư phụ, ta sẽ không làm người thất vọng!”
Nàng cũng sẽ kiên cường, phấn đấu đến cùng!
Trên gương mặt tái nhợt của Bạch Trì Hữu lộ ra một nụ cười, vung tay lên, loại bỏ kết giới ——
Một đoàn thực nhân điểu lập tức chen chúc tới.
Bạch Trì Hữu hét lớn một tiếng, “Phá ——”
Chi chít những lưỡi dao sắc bén bắn ra bốn phương tám hướng ——
Một đám lớn thực nhân điểu rơi xuống.
“Vũ Phượng, rút lui ——” Bạch Trì Hữu một tay cầm lấy dây cương loan ngọc phi thân lên trên lưng Vũ Phượng——
Vũ Phượng ngao một tiếng, không muốn đi ——
“Mau rút lui! Ngoài trăm dặm ——” Mắt Bạch Trì Hữu nhíu lại, trong trẻo lạnh lùng mà kiên quyết.
Vũ Phượng đánh bay thực nhân điểu vừa nhào lên, rồi mới sải cánh bay đi ——
Mục tiêu của thực nhân điểu vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-nhu-phu/2651997/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.