“Chủ nhân!” Vũ Phượng vội vàng đuổi theo rồi sải cánh ra, đặt bạch hồ lên lưng.
Lúc này, Bạch Trì Hữu rất suy yếu, vì thế nó chỉ có thể nghĩ cách đưa chủ nhân về Hồ Tộc! Người giúp được chủ nhân chỉ có trưởng lão của Hồ Tộc mà thôi!
Nhưng trưởng lão Hồ Tộc không phải là người nó muốn gặp là gặp, nên trước mắt nó chỉ có thể tìm Bạch Vấn Thiên hiện đang ở Hồ Vương.
Bạch Vấn Thiên nhìn tình trạng của Bạch Trì Hữu chỉ có thể vừa chấn động vừa cảm thán!
Bạch Vấn Thiên giúp Vũ Phượng đưa Bạch Trì Hữu vào động để bế quan rồi rời đi.
Vũ Phượng lay cơ thể của bạch hồ. Bạch hồ yếu ớt há miệng nhưng lại không thể nói ra lời nào.
Hốc mắt của Vũ Phượng lại ướt lần nữa.
Từ khi nào mà chủ nhân luôn luôn mạnh mẽ đã biến thành như thế này?
Động bế quan rất sâu và im ắng, Vũ Phượng nhìn xung quanh, trên tường chỉ có hai ngọn đuốc.
Vũ Phượng thở dài. Đột nhiên, một cửa đá trong động bế quan dần dần đóng lại. Vũ Phượng trợn to mắt. Không thể nào! Bạch Vấn Thiên muốn tạo phản ư?
Tiếc là khi nó chạy đến thì cửa động đã khép lại hoàn toàn.
Vũ Phượng bất lực cúi thấp đầu, trách mình tự ý quyết định.
Chủ nhân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nó bước đến gần bạch hồ, nhìn bộ dạng yếu ớt ấy, nó cảm thấy rất khó chịu.
Nghĩ đến lúc này Hoa Hoa cũng dở sống dở chết, cơ thể cũng không còn thì nó càng thêm khó chịu.
Tất cả cũng tại Mai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-nhu-phu/2652064/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.