“Nguyệt Nguyệt, ngày mai muội sẽ thành thân rồi!” Hoa Trung Vĩ vuốt vuốt tóc nàng, “Có gì mong muốn không?”
Hoa Trung Nguyệt nhìn Hoa Trung Vĩ, tò mò hỏi, “Muội muốn ca ca mãi mãi bình an!”
“Nha đầu ngốc! Ta muốn hỏi muội, có muốn của hồi môn gì không!” Hoa Trung Vĩ bật cười kéo nàng ngồi xuống bàn đá, “Muội xem…”
Một hộp trang sức tinh xảo, “Đây là vật mẫu thân chúng ta để lại, hôm nay muội sẽ lập gia đình! Vậy tặng cho muội đi.”
“Vật này… không được!” Hoa Trung Nguyệt vội vàng lắc đầu, “Còn phải đợi tẩu tẩu sau này, huynh giữ cho tẩu ấy đi!”
“Chúng ta là huynh muội mà, muội từ chối cái gì chứ!” Hoa Trung Vĩ cười khe khẽ, “Còn một hộp nữa, là mẹ cho con dâu tương lai của bà, tuyệt đối nhiều hơn hộp này!”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên, muội không tin ca ca sao?” Hoa Trung Vĩ vuốt vuốt tóc nàng, giọng nói như thở dài, “Sau khi lập gia đình, cũng không được tùy hứng như thế, có biết không?!”
“Vâng.” Hoa Trung Nguyệt cúi đầu, giọng buồn bực hờn dỗi trả lời.
Ngày hai mươi tháng ba năm Thiên Giới.
Hoa Trung Nguyệt mặc hỉ bào ngồi trước gương, tiên nữ trang điểm và phục sức cho mình, lòng nàng không khỏi phiền não.
“Vương, người xem, chuyện này có phải nói cho Bạch Trì Hữu biết hay không?” Lãnh Họa Thu nhìn Hình Hỏa đang nhắm nghiền mắt, không biết đang nghĩ gì.
Hình Hỏa gật đầu, “Ngươi đi báo cho hắn, hy vọng, hắn đã khôi phục công lực vốn có.”
Nhưng một tiếng gầm nhẹ, bạch hồ cất giọng của một nam tử thoáng cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-nhu-phu/2652074/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.