Gật đầu, cô lộ vẻ chật vật, lại nở nụ cười sầu thảm, “Em hiểu rồi.”
Nhiều năm như vậy, cô có thể không hiểu hay sao? Nhưng, cô vẫn si tâm vọng tưởng mà chờ đợi.
Xoay người, nước mắt lăn dài, “Em muốn biết, cô ấy… là ai.”
Bạch Trì Hữu thoáng nhìn đồng hồ treo tường, cũng không biết Nhã Nhã đã trở về chưa, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, “Ta đang chờ nàng lớn lên.” Sau đó có thể nhớ lại ta.
Lâm Thanh Hiểu lập tức sáng tỏ, là cô ấy.
Người từ nhỏ sống cùng anh, cô bé duy nhất có thể tới gần anh.
Thì ra, anh đang đợi cô ấy lớn.
Chẳng trách!
Cô gật đầu, khóe môi lộ ra một nét cười kiên cường, hôm nay, rốt cuộc cô đã buông bỏ được lòng mình. Nếu như nói mình đợi chờ mười năm, vậy thì người đàn ông này còn đợi cô gái nhỏ ấy hai mươi năm.
Mình cũng đâu có thua, không phải sao?
Cô nên nhận lời cầu hôn của anh Trương, cô nên bắt đầu một cuộc sống khác của chính mình rồi.
“Dũng khí của anh nhiều hơn em nhiều lắm.” Nói xong câu đó, cô sải bước đi ra ngoài…
Nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nằm trên giường không biết đã mơ màng ngủ đi từ khi nào, chỉ nghe đột nhiên có một tràng tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng bị đá mạnh ra, Bạch Trì Hữu đột nhiên chạy vào giường Hoa Tiểu Nhã, giọng nói có chút gấp gáp.
“Nhã Nhã, đi mau.” Nói xong, kéo Hoa Tiểu Nhã còn đang mơ mơ màng màng chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-nhu-phu/2652090/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.