Nói xong, không đợi Tầm Mẫn Di trả lời đã vác bổng cô lên mang lại ghế sofa.
-"A..."- bất ngờ với hành động của anh, cô la lên một tiếng.
Môi anh mím chặt, mắt chỉ nhìn chăm chăm vào cái miệng nhỏ của cô, rồi khẽ nhếch khóe miệng, cười nụ cười tựa phi tựa tiếu.
-"Cái miệng nhỏ này cũng không phải vừa"- dứt lời, anh cúi xuống phủ lại môi cô.
Tay anh đặt sau gáy, ghìm lại cái đầu ngọ nguậy, lưỡi anh khẽ liếm nhẹ hai phiến hoa hồng phấn, định đẩy đẩy kẽ răng cô ra để có thể chui tọt vào thăm dò cái lưỡi đinh hương...Nhưng đáng tiếc cô quá bướng bỉnh, quyết ngậm chặt miệng để anh không thể vào. Anh cũng không vội, chậm rãi gặm nhấm cánh môi trên dưới, cắn nhẹ rồi mút nhẹ, thả ra, tạo nên tiếng "chóc".
Môi hôn không dứt, tay anh từ cổ cô di truyển xuống dưới, luồn ra phía sau..."bép": anh tét một cái lên mông cô làm cô đau mà phải há miệng ra "a". Anh thừa cơ hội tiến quân thần tốc. Lưỡi anh trượt vào, lôi kéo lưỡi cô cùng giao du, cả hai trao đổi nước miếng với nhau: "nhóp nhép".
Anh quá mạnh bạo, dữ dội nên cô phải chạy trốn, hai người cứ: anh bắt, tôi tránh tạo nên cuộc đua quyết liệt của hai cái lưỡi. Nhiệt liệt đáp lại nhau làm cô mệt muốn chết, còn anh chẳng hề hấn gì. Cô nghĩ thầm:
-"Hôn chẳng có cái ngon lành mọe gì! Khó thở thấy bà nội"
Tuy mải mê đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của cái miệng nhỏ nhắn thơm ngon, nhưng đôi tay chuyên cầm súng của anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-quyen-ru-cua-nu-phu-xuyen/238520/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.