Sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Văn Lễ khiến tất cả những người có mặt đều không kịp trở tay.
Ngay cả Chung Thư Ninh cũng sững người mất vài giây.
Còn mặt Chu Bách Vũ thì tái mét vì chính miệng anh ta vừa gọi người ta là “đàn ông hoang”.
Sắc mặt người nhà họ Chung lại càng khó coi. Riêng Chung Minh Nguyệt, vì không nhận ra người đàn ông đó là ai nên ánh mắt vừa ngơ ngác vừa thoáng chút kinh ngạc, bởi người trước mặt thật sự quá đỗi xuất chúng.
Tuổi không lớn, nhưng toát ra sự trưởng thành và trầm ổn mà người đồng trang lứa không có.
Vai rộng eo thon, dáng người cao ráo, chân dài miên man.
Lạnh lùng kiêu ngạo, khí thế áp bức người.
“Vừa rồi ai cũng nói chắc như đinh đóng cột, sao bây giờ lại im hết vậy?” Giọng Hạ Văn Lễ dịu dàng, nhã nhặn.
“Tôi chỉ tình cờ gặp cô Chung. Dạo gần đây tôi có bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Chu, biết cô ấy là vợ chưa cưới của cậu Chu. Hôm nay trời mưa, thấy cô ấy mặc phong phanh, tôi thuận tay giúp đỡ chút thôi, không ngờ lại gây ra hiểu lầm như vậy.” Hạ Văn Lễ không nhắc đến chuyện suýt va phải Chung Thư Ninh, lời giải thích cũng nhẹ nhàng đơn giản.
Mọi người ở đây chẳng ai dám nghi ngờ tính xác thực trong lời anh nói, bởi với thân phận và địa vị của anh, đâu cần phải nói dối.
Chu Bách Vũ cứng đờ.
Anh ta có nghe bố mình nhắc, gần đây từng gặp Hạ Văn Lễ một lần, còn dặn anh ta phải biết giữ mình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-rung-dong-co-chu-y/2786712/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.