Biến cố xảy ra đột ngột khiến tất cả mọi người trở tay không kịp. Khi Chung Triệu Khánh còn chưa kịp phản ứng, người kia đã xông thẳng đến trước mặt ông ta.
Người đó đưa tay ra, túm lấy cổ áo ông ta!
“Chung Triệu Khánh, rốt cuộc ông muốn gì, muốn hại chết tôi à?”
“Bác… bác sĩ Thành?” Chung Triệu Khánh nhận ra người trước mặt.
Ông ta là Thành Tư Dân của Bệnh viện số Hai thành phố, trưởng khoa chỉnh hình và cũng là bác sĩ điều trị chính lúc Chung Thư Ninh bị thương ở chân.
“Bác sĩ Thành, ông bình tĩnh lại đi, có chuyện gì vậy?” Lưu Huệ An vội vàng bước lên, muốn kéo ông ta ra.
Nhưng mắt bác sĩ Thành đỏ bừng, vẫn túm chặt lấy áo của Chung Triệu Khánh: “Chuyện năm đó là do ông bảo tôi làm!”
“Có gì thì vào phòng nói, ở đây đông người quá…” Chung Triệu Khánh cố gắng trấn an ông ta.
“Coi như sự nghiệp của tôi chấm hết rồi, đến nước này thì tôi cũng chẳng sợ bị người ta biết nữa.”
Thành Tư Dân hít sâu một hơi, nhìn về phía Chung Thư Ninh cách đó không xa.
“Cô Chung, năm xưa lúc cô bị thương ở chân, chính bố mẹ cô đã đưa tôi 20 vạn. Họ bảo tôi nói với cô rằng ca phẫu thuật đó không giúp ích được gì, tốt nhất nên điều trị bảo tồn!”
“Thực ra chấn thương của cô không nghiêm trọng, chỉ cần một ca mổ đơn giản và nghỉ ngơi chừng một năm rưỡi là có thể trở lại sân khấu chuyên nghiệp.”
“Họ cố ý đấy, không muốn cô tiếp tục đứng trên sân khấu nữa!”
Vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-rung-dong-co-chu-y/2786744/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.