Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Có lẽ tất cả mọi người không phát hiện.
Khi Mạc U công tử đọc lên bài bài thơ thông minh tuyệt đỉnh này, chỗ sâu trong ánh mắt Đạm Đài Phù Bình hiện lên một chút xíu thất vọng.
Mạc U công tử làm thơ rất thông minh, cũng rất tốt.
Nhưng chính vì quá thông minh, nên lại quá đùa bỡn từ ngữ.
Thơ là gì?
Nó không phải là văn tự và từ ngữ sắp đặt lại.
Thi nhân là nghệ thuật gia vĩ đại, mà không phải văn tự công tượng.
Thơ viết ra là một loại ý chí, một loại cảnh giới.
Bài thơ này của Mạc U, mặc dù đều đưa danh tự ba người vào, hơn nữa còn biểu hiện ý mình thần phục.
Nhưng trong mắt Đạm Đài Phù Bình, thơ phải phi thường thuần túy.
Một bài thơ, chỉ có thể biểu đạt một loại tình cảm.
Nhiều thứ, sẽ không tinh khiết.
Bài thơ Mạc U, rất thông minh, rất lợi hại.
Nhưng... Mất cảnh giới.
Đạm Đài Diệt Minh đứng ở chỗ tối trên lầu, nghe thơ Mạc U xong càng biến sắc.
Ta có dã tâm không giả, ta muốn thống nhất toàn bộ Vô Chủ chi địa, ta muốn xưng vương.
Nhưng... Cần ngươi làm thơ vạch ra sao?
Có một số việc có thể làm nhưng không thể nói.
Bài thơ của ngươi chẳng phải trước vạn chúng nhìn trừng trừng nói cho tất cả mọi người, Đạm Đài Diệt Minh ta muốn chinh phục tất cả chư hầu? Muốn tất cả chư hầu cúi đầu xưng thần với ta?
Ngươi đây không phải là bức bách ta đứng ở thế đối lập với tất cả chư hầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-thuong-de-nhat-mat-tham/2354106/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.