Hội đấu giá ở đây được tổ chức rất quy mô, khá giống phương thức trao đổi đồ, người nào có đồ vật quý giá thì ký gửi kèm theo yêu cầu, hội đấu giá cũng sẽ giúp định giá và rao bán.
Phúc Dương thành thật sự rất yên bình, tu sĩ bình thản đi lại, không có dấu hiệu tranh chấp.
Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân dạo chơi ở nơi này gần hai mươi ngày, đổi được vô số tài nguyên tu luyện, Sở Thanh Vân thậm chí còn đổi được một ít nguyên liệu để thăng cấp Câu Ly kiếm, thế nhưng mà tung tích của Diệp Thần vẫn không thấy đâu.
Mới đầu còn vui vẻ, nhưng đến ngày thứ hai mươi, Sở Thanh Vân đã thấy có vấn đề, nằm trong khách điếm, y không nhịn được bèn hỏi:
“Sư tôn, từ Thanh Phong môn đi tới đây không xa lắm, tại sao bây giờ Diệp Thần sư huynh còn chưa tới?”
Bạch Cẩn Phong im lặng không đáp, bởi vì hắn cũng không trả lời được vấn đề này, nhưng Hạc giấy của Diệp Cô Tuyệt đích xác là thật, có dấu ấn của lão trêи đó.
“Hay là chúng ta quay ngược trở lại tìm huynh ấy? Không hiểu sao mấy ngày hôm nay đệ tử cứ thấy hơi bất an.
”
Bạch Cẩn Phong không hé răng.
“Không khả thi hay sao? Đường đi khó khăn?” Sở Thanh Vân càng nghĩ càng thấy sợ, nhỡ may Diệp Thần gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì sao?
“Đường đi thật ra không khó, từ đây tới Thanh Phong môn chỉ có một sạn đạo duy nhất, đáng lẽ ra theo dự định Diệp Thần phải tới đây rồi…” Bạch Cẩn Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-dung-toi-day/2692030/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.