“Ha ha.” Phùng Tư Triết nhếch miệng cười, con mắt phượng hơi nheo lại, lộ ra khuôn mặt yêu diễm lạ thường.
“Mắt thấy tai nghe? Con mắt nào của huynh thấy ta lạm sát người vô tội? Con mắt nào của huynh thấy ta khảm Vọng Nguyệt sơn hà đồ vào người Sở Thanh Vân? Hay tất cả huynh đều nghe người khác nói???”
Sở Thanh Lan khựng lại.
Quả thật hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng mà những bằng chứng Bắc Hàn Phi Thiên và Bạch Ân lúc đó đưa ra lại quá mức xác thực…
Hắn nhíu mày thật sâu.
Phùng Tư Triết nói xong không đợi Lan trả lời mà quay sang nhìn Bạch Ân, “Năm xưa ta luôn nghĩ ngươi là quân tử, dù bọn họ không tin tưởng ta nhưng ngươi vẫn âm thầm giúp đỡ, nhưng mà có lẽ ta nhầm thật rồi, hoá ra ngươi và Bắc Hàn Phi Thiên đều giống nhau, đều ham muốn Vọng Nguyệt sơn hà đồ mà thôi.” Gã cười tự giễu.
“Ấy vậy mà ta vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu…”
Nghe Phùng Tư Triết nói như vậy, khuôn mặt của Bạch Ân biến sắc, “Ngươi đừng nói luyên thuyên, nếu ta mong ước Vọng Nguyệt sơn hà đồ, Sở Thanh Vân cầm nó lâu như vậy rồi tại sao ta phải chờ đến ngày hôm nay???”
“Đúng rồi, ngày hôm nay!” Mắt Phùng Tư Triết loé lên tinh quang.
“Ta và Lan ca vẫn luôn sinh sống tại đỉnh Thông Thiên này mười tám năm, nhưng ngươi chưa một lần muốn giúp Lan lấy lại trí nhớ, Tại sao lại đúng là ngày hôm nay? Chẳng lẽ hôm nay sẽ có sự kiện gì xảy ra?”
“Ngươi đừng nói hồ đồ, ta vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-dung-toi-day/2692059/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.