Buổi tối Sở Thanh Lan lại mặt dày tìm đến tiểu viện nơi Phùng Tư Triết ở, lần này thấy gã không từ chối nữa mà đồng ý cho hắn vào phòng.
“Tại sao ngươi không sử dụng viên đan dược này?” Phùng Tư Triết hỏi thẳng.
“Đệ nghĩ là vì sao?” Đôi mắt Sở Thanh Lan chứa đầy tiếu ý nhìn thằng vào Phùng Tư Triết.
“Tại sao ta phải dùng nó? Thứ này vốn dĩ là của đệ cơ mà.”
“Vậy được rồi, ngươi không dùng thì thôi.” Phùng Tư Triết lạnh mặt, gã không nghĩ ngợi liền đuổi người.
“Ngươi đi đi, nơi này không chào đón ngươi.”
Sở Thanh Lan không ngờ Phùng Tư Triết dứt khoát vậy, vẫn tưởng gã còn phải quan tâm lo lắng, nhưng sự thật là hắn lầm tưởng rồi.
“A Triết.” Sở Thanh Lan hạ giọng, tủi thân nói, “Đệ đừng giận dỗi nữa được không? Đệ hỏi vậy có nghĩa là vẫn còn quan tâm đến ta đúng không? Ta…”
“Ngươi nhầm rồi, ta chỉ không muốn thiếu nợ ngươi mà thôi.” Phùng Tư Triết phũ phàng ngắt lời Sở Thanh Lan.
“Ngươi hình như còn chưa hiểu, ngay từ lúc ta rời đi là đã suy nghĩ rất kỹ, không còn chút ảo tưởng nào với ngươi nữa rồi, bây giờ ta không muốn gặp ngươi và cũng không còn tình cảm gì với ngươi cả, ta không phải đang giận dỗi, ngươi đừng suy đoán lung tung.”
Không gian trở nên im lặng.
Phùng Tư Triết mím môi thật lâu sau đó nhìn thẳng vào Sở Thanh Lan, “Xin ngươi tránh xa ta ra.”.
Truyện Thám Hiểm
Sở Thanh Lan bị nói đến mức á khẩu.
Chẳng lẽ bọn họ không còn hi vọng gì sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-dung-toi-day/2692091/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.