Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)
- ----
Trong điện Từ Hoàng, Vân Trì nửa nằm trên ghế, tay chống đầu, Mạnh Dục Khanh vừa nói chuyện với y, vừa tò mò đánh giá khắp nơi.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn bước vào tẩm điện của Lăng Vân Tiên Tôn.
"Sư thúc? Sư thúc!"
"Ừm?" Vân Trì phục hồi tinh thần, mê mang nhìn Mạnh Dục Khanh.
Mạnh Dục Khanh nhìn y, "Sư thúc thoạt nhìn rất mệt, không ngủ được sao?"
Chạy qua chạy lại hai bên quả thật rất mệt mỏi, Vân Trì day huyệt Thái Dương, "Không sao.
Có chuyện gì?"
"Chuyện..." Mạnh Dục Khanh không nói tiếp, lắc đầu: "Không có gì.
Vậy sư thúc nghỉ ngơi trước đã, nếu tra được chuyện gì con lại nói với sư thúc."
Tiễn Mạnh Dục Khanh đi, Vân Trì lại không thể rảnh rỗi.
Dẫn âm kính im lìm nhiều ngày đột nhiên truyền tới động tĩnh.
Là Hoắc Vô Nhai.
"Tiên Tôn Tiên Tôn! Đại sự không tốt!" Dẫn âm kính vọng tới thanh âm Hoắc Vô Nhai.
"Có chuyện gì?"
"Sau khi được đám người kia thả ra ta vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ kiểu như chỉ bắt nhốt chúng ta một thời gian, còn lại cái gì cũng không làm, nhưng lúc ấy ta không nghĩ gì nhiều, chỉ là gần đây mới nhận ra dị thường."
Sắc mặt Vân Trì nghiêm lại: "Cái gì dị thường?"
"Gần đây ta thường cảm thấy trong lòng mình nảy sinh những ý niệm tà ác, hơn nữa càng ngày càng khó khống chế, nhưng trong nhà ta còn lưu giữ tâm pháp năm đó sư phụ của Tiên Tôn tặng, ta vẫn luôn đặt ở trong phòng, lúc ấy ta cho rằng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-meo-con-cua-bon-toa/432535/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.