Bạch Kính Huyền ở man hoang?
Vậy chẳng phải là nàng trốn chạy một cách vô ích sao.
Nhưng Bạch Kính Huyền sao lại ở man hoang được?
Vấn đề này chưa kịp suy nghĩ kỹ, Liễu Hạm Vân đã kéo Hạ Thanh bước vào xoáy nước.
Trong thoáng chốc trọng lực biến mất, thân thể nhẹ bẫng, cảm giác choáng váng cả về thể chất lẫn tinh thần đồng thời bao trùm Hạ Thanh.
Cơn choáng váng dữ dội khiến nàng không mở mắt ra được, trời đất quay cuồng như muốn ngã xuống.
Cũng may quá trình này không kéo dài lâu, đại khái vài giây sau, bên tai vang lên giọng Liễu Hạm Vân: "Hạ sư muội, muội mau xem, chúng ta đến rồi!"
Hạ Thanh một tay đỡ đầu, nghe tiếng thử mở mắt.
Đập vào mắt là một vùng đá trơ trụi, giữa khe đá mọc lưa thưa vài loại cây cỏ dại, so với cảnh tượng linh hoa dị thảo khắp nơi sum suê ở Tử Tiêu Phong, nơi đây quả thực hoang vu cằn cỗi.
Linh khí giữa trời đất vô cùng loãng, gần như khó có thể điều động để sử dụng.
"Không biết đây là bộ châu nào của Thần Xuyên." Liễu Hạm Vân lẩm bẩm, rồi nhảy lên một tảng đá cao khoảng ba mét, nhìn xa xăm, "Phía trước có khói bếp! Có lẽ là một thôn trang!"
Hạ Thanh vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc mà câu nói cuối cùng của Tương Ức Nhan mang lại, một hồi lâu mới hoàn hồn.
Nghe vậy, nàng phụ họa: "Có thể đi xem thử, thuận tiện hỏi đường."
Cũng chưa chắc đã gặp được đâu?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-moi-dem-deu-muon-ta-hong-ngu/2728396/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.