Nó vẫn nằm trên lưng người đó, đôi mắt khép lại.
- Sao lại đến đây? Còn con bé thì sao? Lời thỉnh cầu duy nhất của con chẳng lẽ......???? SAO MẸ LẠI NHƯ VẬY CHỨ?
Nó hét lên, vâng người vừa cứu nó kia chính là mẹ nó Hàn Băng. Mẹ nó từng là người đứng đầu Angel. Mẹ nó vẫn cõng đứa con 'to xác' của mình đi mà không nói gì. Nó túm chặt hai ống tay áo của mẹ mình.
- Cả đời mẹ đã yêu thương con rồi. Mẹ không thể yêu thương Tuệ sao? Con bé sẽ ra sao khi tỉnh dậy không có mẹ đây? Mình con là đủ rồi.
- Con ích kỉ con biết chứ Tuyết? So với mẹ thì Tuệ cần con hơn nhiều, trong kí ức của con bé luôn chỉ có duy nhất mình con. Con nghĩ ta có thể thay thế người chị yêu quý vĩ đại trong lòng con bé là con sao?
- Con không biết nữa mẹ ơi.
Nó đã khóc, nó lại khóc. Mẹ nó vẫn tiếp tục đưa nó đi, nó lại hỏi.
- Vậy tại sao lúc đó mẹ không về tìm con. Đến bây giờ mẹ xuất hiện là sao?
- Mẹ chưa từng chết, vụ tai nạn đó người chết không phải mẹ. Con biết khi mẹ xuất hiện thì cả hai đứa càng gặp nguy hiểm, hơn thế Tuệ lại đang nằm trong tay ba của hai đứa.
- Con phải làm sao đây? Con hận ông ta, con căm thù ông ta nhưng con không thể giết ông ấy.
Nó cảm thấy hỗn loạn lắm, mẹ nó mỉm cười.
- Con là đứa trẻ ngoan, vì vậy hãy để mẹ làm việc này còn con hãy quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-tra-thu-cua-tuyet/206366/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.