Trung Nhất cũng cũng cùng nhận thức gật đầu nói: “Đảng, Nhân Vương Đạo, là đạo mạnh nhất."
Sau đó Trung Nhất im lặng một lúc nói với Đường Ngọc Hiền: “Tôi đã hiểu ý của ngài, sự việc của chiến đội Thiên Tàm, tôi sẽ không nhúng tay vào... thế giới này, cứ như vậy đi, tất cả đều là số trời."
Đường Ngọc Hiền nghe vậy không nhịn được nhìn Trung Nhất thật sâu, có chút lo lắng hỏi: “Trung Nhất, các ông... các ông cũng gặp chuyện gì rồi sao?"
Trung Nhất nở nụ cười khổ, không nói gì, mà chỉ nhìn Đường Ngọc Hiền, kéo tay áo ở lên. Sau trong cánh tay hiện lên các tia hắc khỉ mơ hồ.
Cơ thể Đường Ngọc Hiền run lên, trong lòng lại hiện ra một tia bị thương.
Trung Nhất lại bình thường cười nói: “Không có đời tiếp theo rồi, vốn còn muốn bồi dưỡng một cao thủ Thủ Hộ Giả tiếp theo. Thật ra đã không có còn cần thiết, hố lửa này, kéo dài biết bao nhiêu năm rồi, kỳ thứ 5 trước mắt, cũng không áp chế nổi nữa. Nếu đời này thất bại, tuyệt đối không thể chờ nổi một ngàn năm tiếp theo. Chờ không được.”
Trung Nhất cười rất thoải mái, ông ta nhìn về hướng đô thị đẳng xa dưới chân núi, đô thị của vực nội chiến đội Thiên Mãnh. Mặc dù lực lượng của chiến đội Thiên Mãnh bị diệt, nhưng đám đông dân chúng, vẫn sống không phải sao? Nên đi dạo thì đi dạo, nên ăn thì ăn, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Chỉ là nếu lần này thất bại, một màn này, tất cả đều sẽ mất hết, trời, cũng sẽ không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-tro-lai-cua-chang-re-vo-dung/2572101/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.