Uy áp khủng khiếp của Nhân Vương đình phong gây ra một cơn gió lốc, thổi tán loạn mái tóc của Đường Ngọc Hiền, thổi vạt áo bà bay phấp phới. Khỏe miệng Đường Ngọc Hiền vẫn tiếp tục tràn ra màu tươi đỏ sẫm, đám người Trung Nhất vẫn còn đang xông về phía này nhưng rõ ràng là mọi chuyện đã không còn kịp rồi.
"Không...!” Trung Nhất cực kỳ lo lắng hét lớn.
“Đi chết đi...!! Long Nhĩ dùng hết toàn lực, chém một kiếm xuống từ trên khoảng không trên đầu Đường Ngọc Hiển,
“A.." Đường Ngọc Hiền ngửa đầu nhìn công kích Long Nhĩ chém tới. Giờ phút này, Đường Ngọc Hiền không khỏi bật cười một tiếng. Ngay sau đó, ánh mắt bà trở nên lạnh lùng, đột nhiên hét lớn một tiếng. Một tiếng nổ ầm vang lên, sau đó từ trên xuống dưới cơ thể của Đường Ngọc Hiền tàn ra một màn sương máu
Máu tưới của Đường Ngọc Hiển biến thành sương máu, nhanh chóng ngưng tụ ra một cánh cửa màu máu vô cùng to lớn ngay trong khoảng không trên đầu bàiSau khi vang lên một tiếng ẩm cực lớn, một ảo ảnh tướng quân Cổ Triều cực kỳ to lớn, cầm một thanh kiểm dài ba mét, mặc áo giáp nặng nề âm ám bước ra từ cánh cửa. Tướng quân giáp nặng đó chỉ chém một kiểm đã phá nát công kích của Long Nhĩ
“Đây... Đây là cái gì? Nhân Vương đình phong Không! Điều này không thể nào!” Long Nhĩ hét lớn một tiếng khó tin, cả người nhanh chóng lui về phía sau.
Tưởng quân cầm kiểm lớn bước ra từ cánh cửa màu mẫu, quỳ gối với Đường Ngọc Hiền giữa không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-tro-lai-cua-chang-re-vo-dung/2572394/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.