Tiêu Hạo Thiên mìm cười đi tới trước mặt Cao Ánh Vy, nhìn Cao Ánh Vy cười nói: "Em xem, anh đã nói với em, không sao, anh sẽ bình an trở về. Chỉ là... Xin lỗi, lại để em chờ lâu như vậy...
Cao Ánh Vy đưa tay sờ sở mặt Tiêu Hạo Thiên, lắc đầu cười nói: "Không có việc gì, không cần nói với em xin lỗi, em là vợ anh, anh ở bên ngoài chính chiến, em sẽ giúp anh chăm sóc tốt trong nhà. "Thủy Hồng, nhìn thấy ba, không vui sao? Con không ôm ba sao?" Cao Ánh Vy và Tiêu Hạo Thiên nói hai câu, liền cúi đầu sở cái đầu nho nhỏ, cười nói. "Ba, ba, đương nhiên vui vẻ, ba, ôm..." Thủy Hồng rất vui mừng, không có chuyện gì có thể làm cô bé vui vẻ hơn so với việc Tiêu Hao Thiên trở về.
Thủy Hồng vừa nói, vừa cười mờ cánh tay ra với Tiêu Hạo Thiên. Vẻ mặt ngây thơ, loại cảm giác này vô cùng hạnh phúc. Tiêu Hạo Thiên tất nhiên là nhìn ra loại tình cảm nhỏ nhưng anh ở trong lòng Thủy Hồng. Chỉ là con gái của Tiêu Hao Thiên anh, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, làm cho người ta đau lòng. Trong lòng Thủy Hồng rất muốn gặp Tiêu Hạo Thiên, nhưng ở trước mặt Cao Ánh Vy, cô bé lại rất ít biểu hiện ra ngoài, ừm, điểm này, mặc dù giờ phút này cô bé ở trước mặt Tiêu Hao Thiên cũng vẫn như vậy.
Tiêu Hạo Thiên hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy thân thể nho nhỏ, sau đó ôn nhu hôn lên mặt nhỏ nhỏ. "Thủy Hồng, ba xin lỗi. Ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-tro-lai-cua-chang-re-vo-dung/2572509/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.