Quê của Chu Ngạn là một thị trấn nhỏ dựa vào núi ở cạnh sông, bao quanh thị trấn là một dãy núi, phía trước là một con sông lớn chầm chậm chảy qua.
Vừa rời khỏi đường cao tốc không xa là có thể nhìn thấy mấy tòa nhà cao tầng ở ven đường, mà xe từ từ chạy sâu vào trong thị trấn là có thể nhìn rõ những nhà lầu cũ cao sáu bảy tầng.
Bọn họ vẫn chưa ăn trưa.
Ninh Quân Diên hỏi Trần Vận Thành: “Muốn ăn gì?”
Trần Vận Thành không trả lời, anh cảm thấy ăn gì cũng được, cho dù là ăn một tô mì ở quán mì nhỏ ven đường cũng chẳng sao cả, nhưng anh lại nghĩ tùy ý quá thì hơi oan ức cho Ninh Quân Diên.
“Anh muốn ăn gì thì tôi ăn cái đó,” cuối cùng Trần Vận Thành nói thế với Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên gật đầu, hắn giảm bớt tốc độ, lái xe về phía trước trên con đường của thị trấn, mãi cho đến khi nhìn thấy một nhà hàng món ăn Trung Quốc có cách trang trí và hoàn cảnh đều rất tốt ở ven đường, mới tìm chỗ để đỗ xe, rồi cùng Trần Vận Thành xuống xe ăn cơm.
Đã qua giờ ăn trưa, trong nhà hàng rõ ràng chẳng có một khách hàng nào cả, nhưng Ninh Quân Diên vẫn muốn đặt một phòng riêng, rồi cùng Trần Vận Thành ngồi bên bàn tròn nhỏ để ăn cơm.
“Không có phòng nhỏ,” Ninh Quân Diên nói.
Trần Vận Thành dùng nước sôi tráng bát đũa, nói: “Mấy nhà hàng cơm Trung Quốc kiểu này thường không có phòng nhỏ dành cho hai người đâu.”
Lúc đã tráng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-y-lai-nguy-hiem/1703495/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.