Tìm tới cửa mật đạo, Phong Tố Cẩn đi vào trong.
Cô đi vào, nhìn xuống, phát hiện đây là vách đá, phía trước là một địa đạo thật dài, không có gì đặc biệt, như chỉ là một lối ra mà thôi. Ở một nơi như Bắc Quyền Thành mà Phong gia có thể có một địa đạo như thế thì cũng thật ly kỳ. Thứ như thế bình thường đều là của đại gia tộc ở thời cổ truyền lại, chuẩn bị để chạy trốn. Khóe miệng cô cong lên nhàn nhạt. Hóa ra đây chính là nơi để Thương nữ sĩ kia thuận lợi rời đi sau khi bắt cô. Lúc này, trong lòng Phong Tố Cẩn hiểu rõ, nếu không có Quân tiên sinh nhà cô, thật không biết cô đã chết bao nhiêu lần chứ đừng nói chi là có thể tức giận với những người đã từng đánh đập cô. Càng nghĩ, Phong Tố Cẩn càng cảm thấy vừa rồi cô đánh vẫn còn nhẹ lắm. Phong Tố Cẩn đi sâu vào trong, vẫn không có gì đặc biệt, vẫn là một địa đạo thật dài, hai bên là vách đá, trên vách đá không có gì cả, cho dù cô mở đèn pin điện thoại ra soi thì vẫn không nhìn thấy thứ gì, ngay cả một bức bích họa* cũng không có. *tranh vẽ trên tường Nhưng đi càng lâu, đi mãi đi mãi, Phong Tố Cẩn càng cảm giác ngực mình nóng lên, trong đầu như có cái gì đó lóe qua. Cô cảm thấy bây giờ cô rất kỳ lạ như có cái gì đó đang triệu hồi mình. Cô liếc mắt nhìn vách tường. Thật kỳ quái, sao trong đầu cô lại xuất hiện những hình ảnh khó hiểuTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/593004/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.