Edit + Beta : Anky
Thật vất vả mới đem Phó Tranh đẩy lên lầu, Chu Tương Tương xoay người quay lại vào trong phòng bếp.
Phó Tranh lên lầu tắm rửa, một lần nữa thay một cái T-shirt màu đen sạch sẽ, quần đùi mặc ở nhà màu nâu nhạt.
Từ phòng tắm đi ra, chuẩn bị cầm cái quần buổi sáng thay ra đi giặt, nhưng mà tìm nửa ngày cũng không tìm được.
“Kỳ quái, không phải mình ném trên tủ đầu giường sao.”
Phó Tranh đem những nơi có thể tìm khắp một lần, cũng không tìm được cái quần mang “chứng cớ tà ác” sáng nay.
Hắn nhíu mi, trố mắt mấy giây.
Đột nhiên, đôi mắt bỗng dưng trợn to.
Trời ạ, không thể nào!
Phó Tranh nhanh chóng chạy xuống lầu, xông vào phòng bếp, “Chu Tương Tương, cậu có thấy quần tôi đâu không? ! !”
Chu Tương Tương đang xới cơm, nghe thấy Phó Tranh nói, mặt lập tức đỏ hồng, “Thấy… Trông thấy.”
Phó Tranh hoảng sợ, “Cậu… Giặt giúp tôi rồi ?”
Chu Tương Tương gật đầu, “Buổi sáng tôi dọn vệ sinh, sau đó giặt quần áo, thuận tiện liền giặt giúp cậu luôn.”
Phó Tranh: “…”
Chu Tương Tương quay đầu lại, có chút ngượng ngùng nói: “Anh à, cậu đừng khẩn trương, tôi sẽ không nói với người khác, chuyện cậu tè ra quần.”
Phó Tranh: “What? ? ? Tè ra quần? ? ? !”
Chu Tương Tương mờ mịt nhìn hắn.
“…” Cuộc đời này của Phó Tranh cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là có miệng khó trả lời!
“Được rồi, cậu thắng, đúng, không sai, cậu nói cái gì cũng đúng!”
Chu Tương Tương trông thấy bên tai Phó Tranh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-ca-doi/1478399/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.